Phật từng dạy rằng con người trên đời gặp nhau là do duyên số, vợ chồng bên cạnh duyên còn có phận và có nợ.
Thực sự duyên phận là điều gì đó rất kì lạ, không ai có thể thực sự nói rõ về nó. Có thể hữu duyên vô tình quen biết nhưng lại hiểu thấu nhau.
Có thể hài hòa với nhau, mà không thể gần nhau. Không cố ý theo đuổi thì có, bỏ tâm cố gắng lại chẳng thành. Như là “có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh”.
Người ta thường nói, duyên do trời định, phận do nhân định. Đúng là như thế, gặp nhau là ý trời, bên nhau là ý người. Dựa vào đôi bên gìn giữ, phát triển thì duyên một lần gặp gỡ mới thành mối phận trăm năm.
Nhưng duyên phận dài ngắn thế nào lại chẳng ai hay, ai biết? Một năm, năm năm, cả đời? Hết thảy chúng ta đều không đoán được.
Hiện tại có duyên phận không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ có duyên phận. Phật bàn về nhân duyên rằng, cái gì cũng chỉ có thời điểm, duyên phận cũng vậy.
Bởi thế mà phải nắm thật chắc, giữ thật chặt, hết lòng quý trọng. Đó là món quà trời ban, chỉ trong một giây, một khắc, một đoạn.
Mặc dù, nhân duyên của con người đáng quý là thế, ngắn ngủi là thế nhưng khi có được, nhiều người lại không trân quý, chỉ đến khi m.ấ.t đi rồi mới hối hận nhưng đã quá muộn, một đi không trở lại, vĩnh viễn thành quá khứ.
Hãy dành thời gian đọc câu chuyện sau:
Ở làng nọ có một anh chàng tên Đậu, ngay từ khi chào đời chàng Đậu đã bị gọi là ngốc. Được cái tính tình anh lương thiện, vì thế mọi người rất quý mến. Nhà Đậu tương đối khá giả, nên đã bỏ tiền “mua” một cô gái về làm vợ cho cậu.
Đêm tân hôn, Đậu len lén đến bên cạnh cô dâu. Cô dâu khóc òa lên, xót xa cho số phận hẩm hiu, chỉ vì gia đình không có tiền nên mới phải lấy cái gã khờ khạo này. Đậu thấy vợ khóc thì hỏi: “Vợ ơi vợ, vợ làm sao thế, có phải tại Đậu không?”.
Cô gái không trả lời, buồn bã nằm xuống giường. Đậu ngồi cạnh nhìn cô, một lúc sau thì ngủ gật. Cô gái nói: “Đừng có ngủ chung với tôi, tránh xa tôi ra ngay”. Đậu buồn bã lắm, nhưng không dám nói câu nào, sợ vợ bỏ đi, nên đành tìm một góc tường để ngủ.
Cưới nhau vài ngày, trong nhà cần phải mua mấy thứ nên Đậu cùng vợ đi chợ, hai người mua được rất nhiều đồ. Khi đi qua một cửa hàng đồ trang sức, Đậu nhìn thấy một cây trâm cài tóc rất đẹp, nên dừng lại hỏi bao nhiêu tiền?
Người bán nói 200 ngàn, cô gái vốn không có tiền, nên nói với Đậu rằng mình có cài tóc rồi, không cần phải lãng phí tiền đâu. Bản thân cô cũng không muốn người trong nhà Đậu hiểu lầm.Đậu thấy vợ không mua nên tự mình mua luôn, rồi nói: “Em là vợ của anh, phải biết cách ăn mặc cho đẹp chứ!”.
Nói xong, Đậu lấy tiền trả cho người bán, rồi cầm cây trâm đưa cho vợ. Cô gái rất ngạc nhiên và động lòng trước cử chỉ quan tâm chân thành của Đậu. Từ hôm đó, cô dần dần chấp nhận người chồng ngốc nghếch này.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cô càng ngày càng thương Đậu. Chàng Đậu dễ thương và cũng là người hiểu chuyện lắm. Một ngày, hai vợ chồng đi ra ngoài. Trên đường về nhà, vợ Đậu bị một nhóm lưu manh buông lời trêu chọc. Đậu vì bảo vệ vợ đã ẩμ đả với bọn chúng, bất ngờ một tên rút ᴅᴀo cнéм Đậu hai nhát rồi bỏ chạy.
Vợ Đậu vội vàng chạy tới, khóc lóc không ngừng. Đậu thì thào dỗ dành vợ: “Em đừng khóc, Đậu có thể bảo vệ được em mà, nhưng giờ Đậu thấy khó thở quá, em có thể gọi một tiếng “ông xã” không?”.
Cô gái không ngờ được đến lúc thập tử nhất sinh này, Đậu còn nghĩ tới mình như vậy. Thực sự cô đã coi Đậu là chồng từ cái ngày mua trâm cài tóc kia, cô khóc nói: “Ông xã, anh có sao không?”. Đậu nhìn vợ với ánh mắt tràn ngập hạnh phúc rồi từ từ ngừng thở…
Câu chuyện tưởng như đơn giản, nhưng lại khiến chúng ta phải suy nghĩ thật nhiều. Chàng trai ngốc nghếch vì người khác mà hy sinh chính bản thân mình, nhưng có thể thấy ở Đậu một tâm нồɴ rộng lượng, anh biết rõ người vợ cần anh bảo vệ, anh thực sự yêu thương vợ của mình.
Ngày nay, người ta yêu nhau xưng hô chồng chồng vợ vợ, nhưng dường như chưa hiểu được duyên phận vợ chồng. Hãy nhớ, đã gọi ai là vợ rồi, thì đừng làm cho họ bị tổn thương.
Nghe lời Phật dạy vợ chồng ăn ở với nhau, trông cậy vào nhau lúc ốm đau hoạn nạn, chứ lúc khỏe mạnh, thảnh thơi, chắc gì ai lại cần tới ai. Dù sướng khổ hay vui buồn, hay gặp lúc nguy nan hoạn nạn thì cũng phải yêu thương đùm bọc nhau, đó mới là phải đạo. Đạo nào sâu cho bằng duyên phận vợ chồng.
Đàn ông sau khi kết hôn, đừng bao giờ cố “nhào nặn” vợ mình theo tiêu chuẩn mà mình đặt ra. Cách thông minh nhất chính là tự mình làm gương, thay đổi bản thân phù hợp với tính cách và thói quen của vợ, mưa dầm thấm lâu, đến một ngày, nhất định bạn sẽ cảm thấy hai vợ chồng sống với nhau rất hòa hợp hạnh phúc, cô ấy sẽ cảm thấy bạn là người đối xử tốt nhất với cô ấy, là người phù hợp nhất với cô ấy.
Cô ấy sẽ coi bạn là người đáng tin tưởng và dựa dẫm nhất, muốn cô ấy làm chuyện có lỗi với bạn sợ còn khó hơn lên trời.
Là chồng, bạn cần phải biết ôn hòa, rộng lượng, nghe lời. Phụ nữ đều rất yếu lòng, nhạy cảm, dù có nũng nịu giận hờn cũng là để biết bạn yêu cô ấy nhiều đến thế nào, những lúc như vậy, bạn phải biết khoan dung, nhẫn nhịn, đừng nổi nóng cãi nhau với cô ấy, nếu không sẽ khiến cô ấy rất đau lòng.
Là chồng, bạn hãy biết trân trọng, chiều chuộng cô ấy, vì xét cho cùng, cô ấy đã bỏ cả thiên đường để đi theo bạn.
Là chồng, khi cô ấy rơi lệ, bất luận là vì nhớ nhà, tức giận, bị người khác ức hiếp hay là tức cảnh sinh tình, bạn đều phải ôm cô ấy vào lòng, để cô ấy khóc một cách thật thoải mái, sau đó lau nước mắt cho cô ấy, nói: “Đừng khóc nữa, có biết lúc em khóc trông xấu lắm không, được rồi, cho em lau nước mũi vào áo anh đấy.”
Là chồng, khi ôm vợ nhất định phải đủ chặt. Cho dù bạn không có một bờ vai mạnh mẽ nhưng khi ôm cô ấy, nhất định phải cho câ ấy cảm thấy đó là bờ vai, là cái ôm vững chãi nhất, khi cô ấy nép vào ng.ự.c bạn, hãy hôn nhẹ lên trán và gò má cô ấy, đừng tham lam hôn vào môi nhé!
Một chữ “vợ chồng” mà bao hàm rất nhiều ý nghĩa, hai người xa lạ gắn kết cuộc sống với nhau, còn từ ngữ nào thân thiết mà rất đỗi dung dị hơn hai chữ “vợ chồng”.
Có một người cả đời chỉ yêu bạn, thương bạn, lo lắng cho bạn, đó chính là hạnh phúc.
Vạn người theo đuổi không bằng một người yêu thương.
Vạn người nuông chiều không bằng một người thấu hiểu.
Người nhớ bạn, yêu bạn mới là người chia sẻ ngọt bùi cùng bạn.